Người đàn bà đẹp và mối tình ngang trái  

Hạnh ngồi chết lặng. Sự việc diễn ra quá bất ngờ. Người đàn bà ấy đã bỏ cô lại, trong căn phòng vắng và ra đi với bộ mặt hỉ hả. Nếu chỉ một tháng trước thôi, cô sẽ cho bà ta một trận. Giờ thì không. Con tim cô đã hoá đá.

Ngay từ thời sinh viên, Hạnh đã nổi tiếng về khả năng hút đám con trai. Trong lớp lúc đó, ở nhóm “ngũ đại mỹ nhân” cô chỉ được xếp hàng áp chót. Nhưng không hiểu tại sao, bất cứ một gã đàn ông nào hễ nhìn thấy Hạnh là thích ngay. Đám con gái tỏ vẻ thân tình thì nói cô có duyên, số đông lại ghen tỵ, dè bỉu. Họ nói mắt đuôi dài thế, không lăng nhăng mới lạ.

Mà Hạnh có lăng nhăng tí nào đâu. Thậm chí còn nghiêm túc là đằng khác. Sống ở đời thật khó. Lạnh lùng, nghiêm túc thì bị thiên hạ cho là “làm hàng”. Cởi mở, vui vẻ tí lại bị nói là lăng nhăng. Thôi thì cứ sống đúng với con người mình thôi. Ai nghĩ thế nào cũng mặc! Đã nhiều lần Hạnh tặc lưỡi như vậy.

Và sau mỗi lần tặc lưỡi, Hạnh lại cho qua một cơ hội để có thể ổn định cuộc đời. Các cụ xưa thật thâm thuý khi nói "lắm mối tối nằm không". Cô gái hấp dẫn khi xưa, giờ đã chuẩn bị thành gái già và nằm không. Đám đàn ông đang vây quanh Hạnh giờ đã thành cha. Họ vẫn mê cô như điếu đổ. Có người bạo mồm còn xin cô cho vào danh sách tri kỷ của họ. Mỗi chiều tan sở, chị em cơ quan mải mê với con cái, chợ búa. Hạnh buồn. Nhấc điện thoại alô tri kỷ số một, thế là được giải thoát khỏi nỗi cô đơn, tại một quán cà phê nào đó, trong tiếng nhạc Trịnh mà cô rất yêu và khát khao “có một tấm lòng, để gió cuốn đi”.

Đám bạn sinh viên, mỗi năm họp lớp lại thêm mấy đứa có tổ ấm. Trơ lại một mình cô gái được mệnh danh duyên nhất, hấp dẫn nhất. Thời gian đầu, Hạnh mông lung lắm, nhiều lần tự soi mình. Dần già, chứng kiến cảnh vợ chồng bạn bè lục đục, ghen tuông, Hạnh thấy mình may mắn. Vợ mặc một chiếc váy mới cũng chửi, cho là đi với giai. Mua đôi giầy bệt, nó bảo chắc dạo này cặp kè với thằng lùn. Đổi sang dép cao cho hết nói thì gầm lên: cô thay bồ nhanh nhỉ, lại thằng cao trên mét bảy rồi! Thoa chút son phấn cho tự tin chồng thẳng tay tát và gào lên. “Sao hôm trước đi với tao mày để mặt mộc”?


Số phận đã mang anh đến với cô như cơn lốc định mệnh... (Ảnh minh họa)

Chứng kiến bức tranh của các tổ ấm, Hạnh sợ. Mẹ cứ giục lấy chồng, đàn ông vẫn lượn lờ xung quanh, nhưng niềm đam mê vào cuộc sống lứa đôi trong cô đã tắt ngấm. Ngoài giờ làm Hạnh tung tẩy đi shoping, đi làm đẹp... Sự duyên dáng, cộng với khiếu ăn nói dí dỏm, thông minh, có duyên khiến cho đám đàn ông coi cô như một thần tượng, không ai dám sở hữu cho riêng mình.

Số phận đã mang anh đến với cô. Đột ngột, bất ngờ như cơn lốc định mệnh. Người đàn ông điềm đạm, đầy hiểu biết trong một hội thảo khoa học đã làm cô xao động thật sự. Như một sự sắp đặt của Thượng đế, trái tim nhân hậu của cô gái lỡ thì mở toang đón nhận thứ tình cảm mà cô cho là vô cùng thiêng liêng. Họ yêu nhau như chưa từng được yêu. Người đàn ông ấy có một hoàn cảnh mà như chàng thổ lộ thì người vợ có hôn thú nhưng hoàn toàn không có tình yêu, chỉ do cha mẹ sắp đặt. Gặp Hạnh, anh ta mới cảm tình yêu thật sự.

... Người đàn bà gầy guộc, đen đủi đã ra về tự lúc nào mà Hạnh vẫn ngồi như tượng. Đơn côi, nhục nhã. Lời chị ta như những vết kim đâm thấu trái tim cô: “Tôi là vợ anh ấy. Chồng tôi bị bất lực từ tuổi 35. Chạy chữa nhiều thầy lắm mà vẫn không khá được, anh ấy lại là con trưởng. Gần 50 tuổi vẫn chưa có mụn con. Nhờ em làm chồng tôi trẻ lại, phong độ, yêu đời, thương vợ. Chả giấu gì em, tôi có thai thằng cu được 5 tháng rồi. Hạnh phúc này có công lớn của em. Hôm nay tôi đường đột đến cám ơn em. Chúng tôi bàn nhau sẽ đặt tên cháu là Hạnh để tỏ chút ơn huệ với em”!

Mệt mỏi, Hạnh nhoài tay vớ lấy chiếc di động, sợi dây duy nhất liên lạc cô với tình yêu của anh, và cô xóa, xoá hết mọi tin nhắn...

(Theo ĐSPL)