Tạm biệt bản tình ca đầu tiên  

Tình cờ mẹ gặp em và anh trong đám cưới của một người bạn thân. Mẹ không la mắng em nhưng lại nổi cáu với anh. Em đâu biết rằng đó lại là lần mình gặp nhau cuối cùng. Anh thay số điện thoại và mất liên lạc với em.

Em trở lại Hà Nội sau những tháng ngày xa cách. Trở về trong mong mỏi, nhớ nhung. Em trở về để tìm lại tình yêu em đã đánh rơi suốt 2 năm qua. Giữa dòng người đông đúc em bật khóc: “Anh ở đâu trong thành phố 6 triệu người”.

Mình đã xa nhau hơn 2 năm rồi anh nhỉ? Hai năm đủ để mình không còn nhớ đến nhau nhiều nhưng nó không đủ nhiều để em quên đi tình cảm đã từng dành cho anh. Cái nắng nóng của mảnh đất quê hương không sưởi ấm được trái tim em giữa mùa đông giá lạnh của miền Bắc. Những kỷ niệm về anh - chàng trai Hà Thành hiển hiện và len lỏi trong từng suy nghĩ của một cô gái 24 tuổi. Em chợt nhận ra rằng em yêu Hà Nội như em đã từng yêu anh vậy.

Anh không hoàn thiện, không phải là mẫu bạn trai lý tưởng mà em từng mơ ước. Nhưng em đã yêu trái tim và ánh mắt biết nói của anh. Anh quan tâm chia sẻ với em những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống.

Ngày đó em là một cô sinh viên nghèo hay đạp xe lọc cọc đi làm thêm buổi sáng. Thương em vất vả, mỗi sáng sớm anh đều qua phòng chở em đi làm với mong ước chia sẻ những khó khăn với em. Anh thường thì thầm với em rằng: Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì anh luôn ở bên bé. Những lời động viên an ủi như sưởi ấm trái tim nhỏ bé giữa cuộc sống tấp nập chốn thành thị. Mỗi ngày qua đi, em và anh đã nối liền mọi khoảng cách.

Yêu em anh chịu nhiều áp lực từ gia đình và bạn bè. Những lời đàm tiếu của mọi người dành cho em đã khiến không ít lần em và anh giận dỗi. Bố mẹ anh đã có cái nhìn kỳ thị dành cho em, một cô gái tỉnh lẻ. Nó khiến em nhiều khi không kìm lòng và rơi nước mắt. Nhưng không vì thế mà làm vơi bớt tình yêu em dành cho anh.

Anh cũng vậy, càng thương em nhiều hơn. Có lúc em mặc cảm với bản thân mình về điểm xuất phát. Anh vỗ về "Không có điểm xuất phát giống nhau bé ạ. Quan trọng là cùng nhau nhìn về một hướng. Anh yêu và sẽ luôn ở bên bé. Bé hãy tin anh bé nhé".

Mùa thu đầu tiên em cảm nhận được tình yêu, thứ tình cảm khác với tình cảm dành cho bạn bè, gia đình. Nó giúp em có thêm động lực để sống tốt hơn, nỗ lực đấu tranh với chính bản thân mình. Tình yêu của em và anh lớn dần lên trên những con đường đầy gió và hoa sữa, những cốc trà sữa ngọt ngào như tình yêu chúng mình vậy. Tình yêu của em và anh là những cái nhìn âu yếm hay những cái ôm vội vã nhưng đủ sưởi ấm hai trái tim giữa mùa đông lạnh giá.

Tình cờ mẹ gặp em và anh trong đám cưới của một người bạn thân. Mẹ không la mắng em nhưng lại nổi cáu với anh. Em đâu biết rằng đó lại là lần mình gặp nhau cuối cùng. Hôm đó anh đã khóc sụt sịt khi gọi điện cho em. Và lúc đó em biết anh đang rất khó xử. Vẫn tưởng im lặng thì sóng gió sẽ qua đi, nhưng một ngày, hai ngày và thời gian tiếp theo anh lại im lặng.

Anh thay số điện thoại và mất liên lạc với em. Có lần em đứng chờ anh trong giá rét suốt đêm để gặp anh nhưng đáp lại là sự né tránh của anh. Nước mắt em đã rơi, nước mắt của một đứa con gái cứng rắn luôn đặt ra những nguyên tắc cho bản thân mình lại có những lúc mềm yếu thế này. Em buồn, thất vọng và dường như trở thành con người khác…

Vùi đầu vào học hành, bận rộn với những mối quan hệ xã hội. Cuộc sống của em vẫn tiếp diễn, những lúc em vui thường cùng bạn bè tu tập buôn chuyện rôm rả. Những lúc em buồn lại cùng cây đàn guitar với những tình ca bất hủ. Em vẫn đi dạo trên những con đường đầy gió và hoa sữa nhưng không phải với một chàng trai nào khác mà là cùng nhỏ bạn thân.

Tình yêu của em dành cho anh dường như cũng bình lặng. Em không còn muốn nghe anh giải thích, cũng không muốn nghĩ tới nó nữa. Bởi có lẽ nó là một nỗi đau, khoảng lặng trong tâm hồn em.

Em đã học được nhiều điều sau thất bại ở tình yêu đầu tiên, sống điềm đạm hơn và luôn biết tự bảo vệ mình để không ai làm tổn thương mình nữa. Đã đến lúc em phải rời xa Hà Nội, tạm biệt anh nhé bản tình ca đầu tiên của cuộc đời em. Em đã lựa chọn công việc ở một xứ sở sương mù, nơi mà anh đã từng đặt chân đến.

Xa anh, để không bao giờ nhìn thấy bóng dáng anh ở thành phố hòa bình này nữa. Mọi thứ đã thật sự bình yên. Hôm nay em trở về đây. Chỉ trở về để thăm lại ngôi trường đã gắn bó với em suốt quãng đời sinh viên. Nhưng sao tim em lại đau nhói vậy. Những con đường vẫn còn nguyên vẹn những kỷ niệm. Nhưng giữa dòng người tấp nập, em biết mình mãi không thuộc về nhau.