Vứt bỏ sự ngang bướng, kiêu ngạo, chảnh chọe… chỉ để làm người con gái bình thường trong trái tim anh. Anh đã đến… rồi vội vã ra đi. Anh mang theo tất cả, chỉ để lại cho em nước mắt, đau khổ và hận thù.
Em không nghĩ tình người ở đời lại bạc bẽo thế đâu anh? Tình yêu em trao anh quá thánh thiện và trong trắng đến nỗi chữ “ngờ” muộn màng em học được, nó lại đau đớn đến vậy! Không ai khác mà chính là em, là em đã tự “vẽ đường cho hươu chạy”. Chính em đã vô tình mang người con gái đó đến bên cuộc đời anh, không ai khác lại là người bạn thân duy nhất của em. Anh lừa gạt em, lấy em là bước đệm để đến với người con gái đó. Anh có nghĩ là anh tàn nhẫn không anh?
Người con gái đó đã từng ghen tị với tình yêu của em và anh, ghen tị những gì em đang có, những gì em đang sở hữu… Giờ nghĩ lại, em không biết vô tình hay cố ý mà hai người nỡ đối xử với em như vậy?
Ban đầu, sự hiếu thắng của một đứa con gái như em không chấp nhận mất anh dễ dàng như vậy nên em đang tâm phá nát tình yêu của hai người bằng cách lôi người con gái đó ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng anh là người sành sỏi, đủ kinh nghiệm để đội lốt bằng cái vẻ tội nghiệp được ngụy trang cho con người đểu cáng trong anh. Và em đã bất lực… Em hiểu là anh không còn yêu em như xưa nữa nên em đành chấp nhận buông tay... nhưng em không muốn tha thứ cho anh đâu!
Khi vết thương trong trái tim em chưa lành hẳn, tâm hồn em chưa được bình yên thì em lại gánh chịu thêm nỗi đau mất ba… em thực sự gục ngã. Trớ trêu thay, cả anh và người đó tay trong tay cùng đến viếng ba em. Nỗi đau đang chất chứa trong lòng, khi chứng kiến thêm cảnh tưởng đó, ruột gan em như bị giằng xé. Thương ba, tội nghiệp cho chính bản thân mình, em cảm thấy thế giới thực này sao quá tàn nhẫn? Em chẳng còn thiết tha gì với nó khi những người em yêu thương cứ lần lượt bỏ em ra đi...
Em loay hoay với những nỗi đau chồng chất nỗi đau, chẳng biết sẽ bắt đầu từ đâu và phải như thế nào để sống tiếp? Cũng có thể khi sự đau khổ đó đạt đỉnh điểm thì cũng là lúc em chợt choàng tỉnh cơn mê...
Gạt nước mắt, nhìn mẹ và hai đứa nhỏ em của mình, em tự nhủ lòng phải sống tiếp, sống thật tốt. Cuộc đời phụ em chứ em quyết không phụ cuộc đời. Tập cách sống trơ ra như đá thì em mới có nghị lực để tồn tại, để ba yên nghỉ sẽ an lòng về đứa con gái mà ba hết mực lo lắng và yêu thương này, không cho bất cứ ai có cơ hội cười trên nỗi đau và sự mất mát của mình, nhất là anh và người con gái đó.
Em muốn tự mình bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đầy nước mắt và sự đau thương này. Thay vì chạy trốn và né tránh tất cả, em chọn cách chấp nhận để đối mặt. Không thu mình ngồi vào góc nào đó khóc để than thân, trách phận thì em chọn cách tự mở lòng mình ra đón nhận những vui buồn trong cuộc sống này. Em tiếp tục đi học (vì lúc đó em đã là sinh viên năm nhất), tiếp tục làm những gì mà ba còn dang dở, cố gắng thật nhiều để có thể là trụ cột trong gia đình nay mai.
Em bắt đầu thay đổi, thay đổi tất cả, từ hình thức đến suy nghĩ. Em đâm đầu vào học, thay đổi cách sống, không trầm lặng và thụ động như trước nữa. Dù đôi lần em đã bật khóc khi quá khứ vô tình lướt qua trong suy nghĩ của em... vì dù có mạnh mẽ đến đâu thì em cũng chỉ là đứa con gái nhỏ bé có trái tim biết yêu thương, giận hờn. Em không nén lòng mà khóc thật lớn, khóc để lòng không nặng, tim không đau và ý chí không đuối. Em sẽ không bao giờ ngã quỵ...
Thời gian đó, em luôn tìm đến nơi của Phật, mọi uất ức trong em như được hóa giải. Ngày xưa em ngang tàn đến đâu thì giờ em ôn hòa và nhẹ nhàng đến đó. Mọi hận thù trong lòng em cũng biến mất. Em dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Em sẽ đợi để yêu lần nữa chứ không phải vì thế mà em sợ khi nhắc đến tình yêu.
Đã đôi lần em bật khóc vì quá khứ thoáng vụt qua trong em... (Ảnh minh họa)
Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn… thế mà đã 2 năm rồi anh ạ!
Rồi ngày em trở về, sự thay đổi của em đều khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải ngạc nhiên. Em cũng không biết sự thay đổi đó là do vô tình hay trò đùa của tạo hóa?
Tối 28 Tết, em tình cờ gặp anh và người con gái đó giữa trời đông giá rét, cảm giác đầu tiên len lỏi trong em là chạnh lòng… bởi đã từng có một mùa đông lạnh lẽo như thế anh bên em nhưng mùa đông này, vẫn con đường đó, thời tiết đó, con người đó nhưng nó không còn là của em như ngày xưa. Dù buồn nhưng em đã làm được điều em rất sợ, đó là khóc.
Em không là cô bé mít ướt, ngây thơ, nông cạn và hiếu thắng như ngày nào. Mà giờ đây đối diện với hai người, em đã là đã là thiếu nữ bước qua tuổi 21 đủ chín chắn để phớt lờ quá khứ đã qua.
Có lẽ sau một hồi định hình, hai người mới nhận ra em.. Một điều khiến em không ngờ tới là khi thấy em, người con gái đó đã quay mặt về phía khác, còn anh, anh lấy tay che mặt lại và cúi gằm mặt xuống. Anh vẫn hèn như ngày nào anh ạ! Anh không chịu thay đổi.... Em muốn bật cười ngay lúc đó hơn là khóc. Em nghĩ em đâu đáng sợ đến thế? Tại sao hai người dám yêu nhưng lại không đủ can đảm để nhìn thẳng vào em, người yêu cũ của anh và cũng là cô bạn thân thiết nhất của bạn gái anh?
(Còn nữa)