Em là một cô gái tỉnh lẻ. Năm lớp 11, em bỏ nhà lên thành phố sống. Thực ra cũng không hẳn là bỏ nhà, mà vì ở nhà em buồn quá. Học hành dở dang, em chán học.
Ông thầy giáo chủ nhiệm được mẹ em gửi gắm và phó thác, suốt ngày nói em qua để phụ đạo môn Toán buổi tối. Phụ đạo thì chẳng thấy, chỉ thấy tìm cách đụng chạm sờ mó. Em chẳng sợ chuyện đó, nhưng em lại chẳng thích, vì thầy gì mà mất nết, em bỏ nhà đi. Mẹ em cũng chẳng khuyên can.
Khi ấy, mẹ em còn đang mải mê chinh chiến và yêu đương với một cán bộ địa chính ở thị xã. Mẹ em đẻ hai đứa con, rồi bỏ hai đứa tự sống, như cây hoang. Có nhiều khi em đi học về phải ra đầu hẻm uống nước mía chờ mẹ em và chú Tâm quan hệ giường chiếu xong mới được vô nhà. Cảm giác lúc đầu cũng khó chịu. Nhưng bù lại, chú Tâm hay cho tiền em mua đồ, nên em cũng thấy vui. Mỗi lần thấy chú Tâm đến là em biết mình sẽ có tiền mua được một món quà nào đó. Vậy thôi.
Nói em bỏ nhà lên thành phố theo kiểu bụi đời thì không phải. Em lên thành phố, ở nhờ nhà một người dì xa thiệt xa, để đi học Anh văn. Em đi học Anh văn, đám bạn trong lớp nói có cuộc thi tuyển các nữ sinh làm người mẫu cho một nhãn hàng xe máy. Không cần nổi tiếng, chỉ cần xinh và biết diễn xuất. Vậy là em theo. Cuối cùng chúng nó rớt hết, còn em đậu. Món tiền 500 đô la cho lần chụp hình quảng cáo đó làm em nhận ra một giá trị trong con người mình, em hoàn toàn có thể dùng nhan sắc để tiến thân mà không cần phải vào động làm gái như mấy chị quê em. Em bỏ lớp Anh văn, em đến nhà văn hóa thanh niên theo học một lớp dẫn chương trình. Một người nói, em có giọng hát tàm tạm, có ngoại hình sáng sủa, em có thể trở thành ngôi sao!
Nhưng có một ngã rẽ, em cũng chưa tính tới, là sau buổi chụp hình quảng cáo, thì nhiếp ảnh gia làm quen với em. Lúc đó em không để ý tới anh lắm, vì anh đen và xấu, nhìn thực sự rất lôi thôi. Điều em không hiểu duy nhất là anh luôn có những bóng hồng tấp nập bên cạnh. Sau vài lần đi chơi, cà phê với anh ấy, em mới hiểu lý do là bởi vì gia đình anh rất giàu.
Anh có một studio riêng để chuyên chụp hình cho một tờ tạp chí do gia đình anh đầu tư. Bố anh có một công ty quảng cáo. Mẹ anh có một công ty buôn bán bất động sản và xuất nhập khẩu. Và rất nhiều cô gái được lên bìa báo vì do có mối quan hệ thân thiết với nhiếp ảnh gia. Và em chợt nhận ra, tại sao em lại không phải là nhân vật kế tiếp? Và, em sẽ tìm cách trói chặt anh chàng này. Em sẽ nhờ mẹ em tư vấn. Em sẽ phải trở thành người giàu có và sang trọng ở thành phố này.
Em nhận lời yêu Đông rất nhanh. Và em công khai chuyện đó trên Facebook, những bức hình nóng bỏng cùng những lời đường mật. Chúng em yêu nhau ríu rít hạnh phúc. Em phụ việc cho Đông. Mấu chốt không phải vì em thương Đông bận rộn, mà em muốn dằn mặt những con nhỏ líu ríu vây quanh Đông. Đừng hòng mà léng phéng được với em. Về sau em nghĩ lại cứ buồn cười, có lần Đông giật mình đòi coi chứng minh nhân dân của em. Khi thấy em đã 18 tuổi, Đông thở phào. Hóa ra là Đông sợ em chưa vị thành niên, có người hù dọa Đông là nếu yêu em sẽ bị đi tù. Đông ngây thơ thật.
Chúng em yêu nhau được hai năm. Đông là mẫu đàn ông vô trách nhiệm, nhưng lại ngây thơ như trẻ con. Chỉ cần cho Đông ăn, chơi, làm những việc mình thích và có một cô gái bên cạnh, thế là Đông không cần gì nữa. Đông không lo kiếm tiền vì nhà Đông quá giàu. Con trai duy nhất trong một gia đình giàu có, đâu cần kiếm thêm, cho ai hưởng đây! Nhưng mẹ Đông thì là mẫu đàn bà sắt đá và dữ dội.
Em đâu biết, con em sẽ có bố hay là không… (Ảnh minh họa)
Mẹ Đông kiên quyết phản đối và tìm mọi cách để chia rẽ tụi em. Bà cho rằng em không xứng với con trai bà. Cũng có thể, trong sâu thẳm, bà nhận ra em không yêu Đông thực sự, mà em chỉ coi Đông như là chỗ để tiến thân. Em cứ đòi cưới, và bà thì kiên quyết không đồng ý. Đông lúc gần em thì chiều ý em, lúc gần mẹ thì chiều ý mẹ.
Cuối cùng, mẹ Đông đưa ra giải pháp: Bà sẵn sàng chi 20 ngàn đô la cho em đi học đại học tại Singapore, để em có kiến thức nhằm tiếp quản công việc và gia tài của bà để lại khi đã chính thức thành con dâu. Thời gian đi học sẽ là 2 năm. Em dư biết bà muốn tách em ra, hai năm đi qua thì con trai bà sẽ có 100 đứa mới lớn tiếp quản, bà sẽ lựa được con dâu mới.
Lúc đó em nghĩ cũng chẳng sao, đi Singapore cũng tốt. Nhưng rồi em cay đắng nhận ra một thực tế, muốn đi học đại học, em phải có bằng cấp ba. Em thua cuộc. Em chối từ. Em nằm khóc trong tay Đông. Sáu tháng kéo lê mối tình trước sự can ngăn của gia đình, Đông trốn em. Em biết em đã mất một cơ hội để trở thành quý bà.
Cũng chẳng sao. Vì ít ra trong gần 3 năm quen với Đông em đã thiết lập được vô số mối quan hệ trong showbiz. Hơn thế, em cũng đã có chút danh vọng trong những công việc tự do, làm MC event, giới thiệu các sản phẩm mới. Trời thương, dù sao em nói cũng truyền cảm và em vẫn còn rất đẹp. Không thiếu người nhào tới, đòi yêu em.
Sau khi chia tay Đông một tháng, em gặp Tuấn Anh. Chàng trai lãng mạn, làm trong ngành hàng không, có niềm say mê sưu tập các cô gái non tơ trong làng showbiz. Em vẫn tự tin em cột chặt được Tuấn Anh. Chúng em đã định làm đám cưới. Chúng em yêu nhau mà, công khai cả hai bên. Nhưng chưa đầy 3 tháng, Tuấn Anh đá bay em đi, quyết định chinh phục cô gái mới. Em cũng buồn mất một tuần. Nhưng dù sao đi nữa, em cũng đã có túi LV, có xe SH và có cái nhẫn đính hôn bằng kim cương. Em hay nói với con bạn thân, em đẹp em có quyền…
Em gia nhập câu lạc bộ các cô gái chân dài mà ế. Em quyết định không yêu nữa, ai thích thì đi chơi, tặng quà thế thôi. Yêu đương mệt mỏi. Em mới hăm hai, em còn trẻ, em không thích ràng buộc và quá toan tính về tương lai. Bởi toan tính cũng có được đâu. Câu lạc bộ chân dài mà ế ngày nào cũng cà phê, ăn sushi và kể cho nhau những món đồ mới. Cũng vui. Phù phiếm tận trời. Nhưng mà đôi khi phù phiếm cũng là một lạc thú. Nhất là khi ta có những gã đàn ông sẵn sàng cung phụng cho lạc thú đó.
Em gặp ông vào một chiều mưa. Quán bar chiều vắng, em đến để dẫn chương trình cho một buổi họp báo. Ông ngồi lặng lẽ trong góc, hút thuốc, tay xoay những chiếc bật lửa đặc biệt, trong tối nó phát sáng rất kỳ diệu. Em ồ lên, tới gần, em muốn hỏi về chiếc bật lửa thôi. Còn ông, thì em quá rành. Ông có niềm vui là đi vớt các cô gái vô danh để mưu đồ lăng xê thành ngôi sao. Đời ông cũng lăng xê thành công một cô đào. Còn những cô sau thì chỉ là những bóng dáng mờ nhạt. Em cũng có nghe người ta nói ông là mẫu đàn ông già chơi trống bỏi, tốn gái và bạo dâm. Nói chung tin đồn về ông rất nhiều. Nhưng em có ý định gì với ông đâu. Em chỉ thích những cái bật lửa phát sáng.
Nhưng em biết, em đã sai. Khi em đến gặp ông, ông nhìn em, cười nửa miệng và đưa cái bật lửa rồi nói, trên thế giới chỉ có 5 chiếc, cái này là để dành cho em. Em chết lặng. Đàn ông quá, gợi tình quá, và trải đời quá. Giống như những thước phim mà em không cưỡng lại được. Những ngày sau đó là Hà Nội, Sài Gòn, Phan Thiết, Côn Đảo, Singapore, Hồng Kông là LV, Hermes, Gucci, Salvatore Ferragamo, Prada… Em có tất cả.
Và em thực sự cảm thấy yêu ông. Em yêu người đàn ông tuy không cao nhưng sẽ khiến nhiều người khác phải ngước nhìn. Vì sự uyên bác và trải đời. Vì sự tinh tế dành cho người phụ nữ mà ông đang yêu. Với em, thế là đủ.
Em tung tăng đi cà phê với ông, như đôi trẻ mới lớn. Em nghĩ về mối tình bọ xít với Đông, nghĩ về cuộc vợt bắt với Tuấn Anh, em bật cười. Ôi thời trẻ dại, mất mấy năm rồi mình mới có thể lớn lên. Giờ mới thực sự là thời gian để yêu…
Em hạnh phúc ngất ngây và em không cần bất cứ ai nữa. Em muốn có con với ông…
Cho đến chiều hôm qua, em bước chân vào căn biệt thự của ông, trong khu Thảo Điền. Em thấy cảnh tượng rõ nét đến mức em phát ói. Đến cả cái cách ông làm tình với cô gái mới cũng giống y chang với em. Em lặng lẽ bỏ về.
Dù sao thì cái thai mới có ba tuần thôi. Em đâu biết, con em sẽ có bố hay là không…
Theo Cảnh sát toàn cầu